Một chiều vừa tan lễ, sau khi đã thu dọn phòng thánh tôi chuẩn bị ra về thì nghe tiếng bé Minh đang nhõng nhẽo với mẹ. Tôi dẫn chiếc xe Dream đến gần và hỏi:
- Ah, dì bắt được bé Minh khóc nhè rồi nghen! Sao vậy con?
- Con Chào Dì Tư! Nè, bé Minh nín đi, chào Dì Tư đi con.
Thằng bé khoanh tay tròn vo cuối chào mà nước mắt còn dàn dụa.
- Sao hôm nay Minh lại khóc nhè nói Dì Tư nghe nào?!
- Tại mẹ hổng cho Minh bánh Chúa - Minh mếu máo nói.
- Không biết sao tự nhiên hôm nay bé lại cứ đòi "cho con bánh Chúa", con không cho nên bé cứ khóc hoài từ nãy tới bây giờ. - Mẹ bé đỡ lời.
Tôi bất chợt ra chiều nghĩ ngợi và ngiêm nét mặt hỏi Minh:
- Sao Bé Minh lại đòi mẹ như vậy?
Với tất cả ngây ngô bé ngọng nghịu trả lời:
- Bé Minh muốn bánh Chúa mà..
Tôi ngồi hẳn xuống ngang tầm với bé và nắm lấy đôi tay nhỏ xíu còn dính đầy nước mắt:
- Minh nè! Sao con gọi là bánh Chúa, bánh Chúa là gì con biết không?
- Là bánh có Chúa mà mẹ hay được Ông Cố cho, con cũng muốn ăn.
- Dì Tư biết rồi nhen, bé Minh đói bụng đúng hông? Dì có một ổ bánh mì to lắm, để Dì Tư lấy cho bé Minh chịu hông?
- Không chịu, con muốn ăn bánh có Chúa kìa. - Minh giẫy nẫy
- Sao con biết trong Bánh nhỏ xíu đó có Chúa ,còn bánh mì to như vậy lại không có Chúa?
- Bà ngoại nói cho Minh nghe mà..
Mẹ Minh chợt lên tiếng hỏi:
- Ngoại nói gì với con vậy?
- Ngoại nói Chúa thích Minh lắm, vì Minh ngoan. Ngoại cho Minh coi hình Chúa, hình Đức Mẹ có thiên thần bay xung quanh, người nào được ăn bánh Chúa thì sẽ được sống hoài, và được thiên thần bay quanh nữa, Minh cũng thích có thiên thần bay chung quanh và không bị chết.
- Thiệt là...! Dì Tư ơi, bà ngoại lớn tuổi rồi, nói lung tung với con nít mấy cái chuyện cao siêu làm sao nó hiểu được, thôi để con về nói với bà là đừng nói với bé Minh như vậy nữa..
- Không đâu, chị cứ để ngoại nói, bà không nói gì sai cả, bà chỉ diễn tả bằng ngôn ngữ của trẻ thơ những điều mà người lớn chúng ta nhiều khi đã quên mất. Vì thật sự, chính lòng đạo đức của bà mà sau này bé Minh sẽ được hưởng nhờ rất nhiều. Bé còn nhỏ vậy mà đã biết trong Bánh Thánh có sự hiện diện thật sự của Chúa thì quả là một điều đáng mừng đó chứ. Coi vậy chứ người lớn chúng ta, quen quá lại hóa ra vô cảm, có khi ta rước lấy Mình Chúa mà chẳng có chút ý thức gì cả..chỉ là bé chưa hiểu được là: bé cần thời gian để làm lớn lên sự ý thức đó. Thế nên nhiệm vụ ấy là của anh chị, chị cố gắng tập cho bé có thói quen tôn thờ trước Bí Tích Thánh Thể, cố gắng dẫn bé đi nhà thờ xem lễ mỗi ngày, và tập cho bé biết cúi đầu chào mỗi khi vào nhà thờ hay đi ngang tượng ảnh Chúa.
- Dạ, cám ơn Dì Tư, con sẽ để ý và từ từ tập cho bé Minh ý thức hơn về việc rước Chúa, thật sự con cũng bất ngờ, lúc bé Minh đòi bánh Chúa con chẳng nghĩ ra được là Bé đã có một chút ý niệm về Bí Tích Thánh Thể, con thú thật là mỗi khi đi lễ con cũng còn ơ hờ, biết bao chia trí, chẳng sốt sắng bao nhiêu chứ đừng nói là ý thức.
- Điều Chúa Giêsu Thánh Thể muốn là tấm lòng của ta. Chị hãy dâng cho Người những khó nhọc, gánh nặng hay hạnh phúc chị đang có, hãy đem đến bàn thờ dâng cho Chúa, Người sẽ nhận tất cả rồi lại ban ơn giúp sức cho chị.
- Dì Tư ơi, khi nào Minh mới được bánh Chúa?
- Khi nào bé Minh biết giúp lễ thì sẽ được học giáo lý để rước Chúa Giêsu Thánh Thể.
- Ah! Vậy mai mốt con sẽ được giúp lễ, chắp tay giống Thiên Thần.
Tôi và mẹ Bé Minh cùng cười trước sự ngây thơ của bé, bé đã chuyển ý thích một cách nhanh chóng nhưng tôi tin những gì bé được nghe từ bà của bé đã làm cho bé có một ấn tượng sâu sắc, tôi ước mong một ngày nào đó được nhìn thấy niềm hạnh phúc của bé khi lần đầu tiên bé mở đôi tay đón lấy Chúa Giêsu Thánh Thể ngự vào lòng.
MTG Cái Nhum
Nguồn: http://www.giaophanvinhlong.net/Gia-Dinh-Song-Va-Cu-Hanh-Bi-Tich-Thanh-The-thang-02-nam-2014.html#2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét