Nợ đời còn ít nữa thôi
Chắt chiu trả hết ta rời ung dung.
Ngoảnh nhìn thăm thẳm sau lưng
Núi cao biển rộng lưng chừng bão giông.
Hơn nửa đời đã long đong,
Được mất còn lại là: không có gì!
Mà có gì để làm gì?
Đến mang tay trắng thì về trắng tay.
Cuộc đời trả hết, thôi vay
Cho hồn thanh thản chia tay an lòng.
Cuộc đời như một dòng sông
Quanh co bến đục bến trong lòng vòng,
Cuối cùng ra biển mênh mông
Mới hay lâu đã sống trong hẹp hòi.
Hối, thì cũng muộn mất rồi!
Nhưng mà muộn, vẫn hơn ngồi thở than.
Sau lưng là cõi trần gian,
Lui thì không thể, không ham nữa rồi.
Trước mặt hai cửa mà thôi:
Thiên đàng, hỏa ngục, đứng ngồi nơi nao!?
Nguyễn Đăng Phán
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét