Ý cầu nguyện tháng

- Ý CẦU NGUYỆN THÁNG 10:

Cầu cho sứ vụ của người giáo dân trong Giáo Hội:
Xin cho các Kitô hữu giáo dân, cách riêng là phụ nữ, khi đã lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy, có thể tham gia nhiều hơn vào các cơ quan hữu trách của Giáo Hội.

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Xin giữ cho nhau ngọn lửa Phục Sinh



             Cách đây 6 năm, xóm đạo của chúng tôi chưa có nhà thờ, chỉ có một mái nhà nguyện nhỏ mà vị linh mục đặc trách mục vụ gọi vui là cái “chòi thờ.” Trong cái “chòi thờ” nhỏ bé tứ bề lộng gió này cộng đoàn Kitô hữu chúng tôi - gồm các giáo dân “chúng con về từ bốn phương trời” – quy tụ nhau lại để tôn vinh Thiên Chúa và gặp gỡ nhau trong tình bác ái huynh đệ.

 Vào đêm Vọng Phục Sinh năm ấy, một ấn tượng thật đẹp đã in đậm trong tâm hồn tôi, mở cho tôi một cái nhìn rất gần và rất thật về mầu nhiệm Hội Thánh thông công:

Vì nhà nguyện rất nhỏ nên bà con giáo dân đứng tràn ra ngoài sân, người già người trẻ, người nam người nữ sát vai bên nhau trông có vẻ không “tôn ti trật tự “ tí nào cả. Tuy nhiên mọi người tham gia dâng lễ rất sốt sắng, bởi lẽ càng khó khăn thì lòng đạo càng được hun đúc nhiều hơn. Linh mục chủ tế cử hành nghi thức làm phép lửa trước “cửa” nhà nguyện, gió thổi lồng lộng tứ phía, phải cẩn thận lắm mới giữ cho ngọn nến Phục Sinh cháy sáng. Ngọn lửa Phục Sinh được mọi người chuyển cho nhau, cũng không trật tự lắm, nhất là đối với những người đứng ngoài trời. Trẻ già lớn bé gì cũng chuyển ánh sáng Phục Sinh cho nhau. Vừa chụm đầu chụm nến vừa che tay cho gió khỏi bạt lửa tắt đi. Có cụ già đến xin lửa nơi một cháu bé. Có cậu thanh niên đến xin lửa nơi một cô thiếu nữ … Người này đến xin lửa nơi người kia. Người kia châm lửa cho người nọ. Ai cũng cố đốt cho được ngọn nến Phục Sinh của mình và cố giữ cho ngọn lửa Phục Sinh luôn cháy sáng. Phía trong lòng nhà nguyện thì giữ lửa còn tương đối dễ, còn ở ngoài trời thì thật là vất vả vì gió thổi tứ tung. Nến tắt! Người ta lại tìm đến với nhau để xin đốt lại. Rồi lại tắt, rồi lại tìm đến với nhau. Đứa bé con đứng cạnh tôi thật tốt bụng, cậu nhìn quanh để xem ai cần đốt lại nến và ân cần mang nến của cậu đến để châm lửa lại cho họ.

Lúc ấy, bỗng dưng tôi cảm nghiệm được một niềm vui tuyệt vời và mới mẻ. Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt tôi đẹp quá, ý nghĩa quá. Đêm Vọng Phục Sinh năm ấy tôi được sống một kinh nghiệm mà trước đó tôi chưa bao giờ được sống sâu xa như  thế: cảm nghiệm của sự hiệp thông nâng đỡ nhau trong việc chuyển thông và gìn giữ đức tin.

Quả thật, những người hoàn toàn xa lạ với nhau, khác biệt nhau về mọi mặt vẫn có thể góp phần gìn giữ đức tin cho nhau. Những người “bé tẻo tẹo” vẫn có thể góp phần gìn giữ đức tin cho những người “tầm cỡ”... Nếu giữ được ngọn nến Phục Sinh của mình cháy sáng thì ai cũng có thể chuyển thông ánh sáng Phục Sinh mà mình đang gìn giữ sang cho người khác, bất kể mình là ai. Ngược lại, nếu chẳng may ngọn lửa Phục Sinh của mình bị tắt lịm, nếu mình chịu khó khiêm nhượng đến xin lửa Phục Sinh nơi những người khác, bất kể họ là ai, thì mình cũng sẽ thắp sáng lại được ngọn nến Phục Sinh của mình, bởi vì Ánh Sáng của Chúa Kitô Phục Sinh đã được chuyển thông cho mọi chi thể của Hội Thánh là Nhiệm Thể của Ngài.

Được thúc đẩy bởi cảm nghiệm trên đây và nghĩ tới những anh chị em Kitô hữu chẳng may không còn giữa được ngọn lửa Phục Sinh cháy sáng trong đời mình, đặc biệt là những anh chị em trong khu vực tôi đang sống, tôi đã mạo muội thay mặt họ viết lên bài thơ ngắn sau đây :

HÃY ĐỐT LÊN GIÙM TÔI NGỌN NẾN PHỤC SINH CỦA BẠN
Viết thay cho những tâm hồn mệt mỏi

Bạn ơi, tôi nài xin bạn đấy!
Hãy đốt lên giùm tôi ngọn nến Phục Sinh của bạn,
và hãy giữ ngọn nến ấy luôn tỏa sáng cho tôi,
vì tôi không còn thắp lên ngọn nến của mình được nữa.
Tôi tê cóng, lạnh giá và chán nản quá rồi!
Trước kia, tôi cũng đã một đôi lần cố nhen lên tia lửa,
nhưng nến chưa kịp cháy thì ngọn lửa của tôi đã tắt rồi!
Tôi đã cố làm lại,
nhưng kết cuộc vẫn thế.
Và tôi đã thôi không thử nữa,
tôi hết kiên nhẫn và can đảm,
tôi mệt mỏi lắm rồi!
Bạn ơi, hãy đốt lên giùm tôi ngọn nến Phục Sinh của bạn,
để tôi có thể nhìn thấy ánh sáng và cảm thấy ấm lòng.
Thật đấy!
Ngọn lửa của bạn sẽ làm tôi ấm lòng và giúp tôi đủ sức
tiếp tục bước đi trong  tối tăm lạnh lẽo mà không phải
bỏ cuộc giữa đường.
Tôi sẽ tiếp tục đi,
và biết đâu
một ngày kia
tôi sẽ đốt lên được ngọn nến Phục Sinh của mình!
        Bạn ơi, hãy đốt lên giùm tôi ngọn nến Phục Sinh của bạn, bạn nhé!      
       
Trầm Tĩnh Nguyện-
Phục Sinh 2006

Nguồn: http://www.caimon.org/Songdao/Suyniem_ngayle/MuaPSinh/XgnlPS.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét