Ý cầu nguyện tháng

- Ý CẦU NGUYỆN THÁNG 10:

Cầu cho sứ vụ của người giáo dân trong Giáo Hội:
Xin cho các Kitô hữu giáo dân, cách riêng là phụ nữ, khi đã lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy, có thể tham gia nhiều hơn vào các cơ quan hữu trách của Giáo Hội.

Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Vợ tôi uống rượu



"Hãy mở cửa ra, đón Chúa vào nhà"

 Khi bước chân vào nhà một người bạn, trực diện ở phòng khách là hai tấm giấy màu đỏ viết hai câu đối bằng chữ thư pháp, khiến khách đến thăm phải chú ý và tò mò đọc.

- Câu bên trái ghi: XUÂN KHỨ, XUÂN LAI, XUÂN BẤT DIỆT
- Câu bên phải ghi: TỬU CHAI, TỬU LÍT, TỬU BÌNH XUÂN

Ngồi đàm tiếu với chủ nhà và những người bạn, tôi mạnh dạn hỏi chủ nhà ý nghĩa câu thứ hai: tửu là rượu (tạm dịch) rượu chai, rượu lít, còn rượu bình xuân, khó hiểu thật? Chủ nhà cười dẫn giải: rượu chai hết sẽ đi qua, rượu lít lại đến, nhưng rồi cũng sẽ hết, chỉ có rượu bình không hết, vì cái bình to gấp mấy chục lần chai và lít, làm sao uống hết. Ông còn hỏi lại tôi: “Anh có biết bình ché không?”. Tôi trả lời: “Cái bình ché to như cái lu”. Chủ nhà cười sảng khoái và giải thích tiếp chữ Xuân: “Xuân đi, Xuân đến, Xuân có mãi. Vì thế rượu chai hết, rượu lít cũng hết, chỉ rượu bình mãi mãi không hết như mùa Xuân vậy”. Trời ạ! giải nghĩa theo hũ chìm kiểu đó chỉ có ma men mới tôn làm sư phụ.

 Vào đầu tháng 12 vừa qua, tôi có dịp ghé lại nhà anh bạn rượu, cố ý chúc tết gia đình và khuyên anh giảm bớt rượu. Nhìn lên phòng khách không thấy hai câu ấy nữa. Tôi hỏi anh: “Hai câu anh treo như hai câu đối đâu rồi?” Anh nhìn tôi cười trả lời: “Tôi lấy xuống gần một năm rồi, bởi vợ tôi uống rượu!!”.

 Tôi định hỏi nguyên nhân, vợ anh vội bộc bạch:  Tôi kết hôn với anh trên 15 năm, anh đã say hết 14 năm 11 tháng 29 ngày rồi. Anh uống bia như nước lã. Anh chê rượu Tây nhạt chỉ dành cho đàn bà, vì loại rượu anh uống, uống vào đến đâu nóng ran đến đó. Hằng ngày, Anh không hề quan tâm đến gia đình, vợ con chỉ biết qui tụ bạn bè nhậu từ sáng đến tối, cho đến khi say bí tỉ mới lếch thếch trở về nhà. Khi tôi khuyên can, anh lớn tiếng bảo: “Đàn ông đích thực phải uống rượu. Hơn nữa, tôi đi uống rượu nhưng có bao giờ để gia đình thiếu ăn, nhịn đói ngày nào chưa? Tôi sống còn có bạn bè nữa chứ!”.

 Bao lời khuyên nhủ anh để ngoài tai. Sức chịu đựng của tôi đã đến lúc cạn kiệt, gia đình luôn xung đột chỉ vì rượu, khiến tôi cần tìm ra hướng để giải quyết. Tôi đã chọn phương án uống rượu đua với chồng, dẫu biết rằng uống rượu đối với tôi là một thử thách lớn, vì tôi rất sợ rượu, chỉ ngửi qua mùi rượu là tôi đã buồn nôn rồi! Tôi quyết định uống rượu đua với chồng cũng là cách bất đắc dĩ, để mong anh hiểu được nỗi khổ tâm mà tôi đã chịu đựng từ bao năm nay, để kéo anh ra khỏi những cuộc nhậu triền miên. Hơn nữa tôi nghĩ, tôi phải uống rượu để có lý do khiến chồng tôi phải chọn một trong hai điều kiện: Thứ nhất, nếu anh thật lòng yêu thương vợ con, anh phải bỏ rượu và chu toàn bổn phận trách nhiệm làm chồng, làm cha.... Thứ hai, nếu anh không bỏ rượu, tôi cũng uống rượu sẽ tan cửa nát nhà, gia đình ly tán, tôi sẽ ôm con đi tìm kế sinh nhai.

 Trước khi thực hiện kế hoạch “Uống rượu đua với chồng”, tôi bàn với người bạn thân của tôi là Hiền, để Hiền giúp tôi nếu tôi có sự cố sau khi uống rượu. Khi biết đêm nay chồng tôi không đi nhậu vì có công việc bên nhà chồng, tôi điện thoại báo cho anh biết là tôi không ăn cơm tối ở nhà, vì có người bạn thân lâu không gặp, nay cùng mấy chị em bạn họp mặt để nhậu cho vui.

 Thật không dễ dàng gì, tôi nhắm mắt nín thở uống ly rượu thứ nhất, cố ăn một miếng để dịu bớt mùi rượu. Rồi tôi tiếp tục uống ly thứ hai và suy nghĩ, nếu không tiếp tục uống ly thứ ba, thứ tư… tôi sẽ không thể uống rượu được! Cứ thế tôi uống liên tục, không còn kiểm soát được mình nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy đầu nhức như búa bổ, người quay cuồng như đi trên mây! Cứ thế tôi uống cho đến khi người mềm nhũn và lịm đi lúc nào không biết!

 Khi tỉnh dậy, tôi thấy đồng hồ đã chỉ 09g00 sáng hôm sau, đầu óc nặng trịch như đang đội cả quả núi. Tôi cố gượng nhìn chung quanh, thấy đống ra giường đùm đúm ở góc phòng, trong khi chồng tôi đang loay hoay chùi nhà, tôi lờ mờ nhớ ra tối qua mình đã uống rượu.... Tôi húng hắng ho, anh quay phắt lại nhìn thấy tôi tỉnh dậy, anh chạyđến sờ lên trán tôi, chẳng hỏi câu nào, anh liền nổi xung xỉ vả: “Tại sao em uống rượu? Đàn bà con gái say xỉn thế có coi được không? Em nôn tháo lên ra giường rồi kia kìa! Cả đêm vừa khóc lóc vừa lảm nhảm không còn ra thể thống gì nữa”.

 Tôi nhận ra anh đã phờ phạc sau một đêm mất ngủ để lo cho tôi. Tôi nhẹ nhàng nói: “Em chỉ muốn tập uống rượu, để được uống với anh. Chả lẽ anh uống với bạn thì được mà từ chối uống với vợ sao?". Anh hét lên "điên, đồ điên" rồi anh bỏ mặc tôi đi qua nhà cha mẹ. Khi ấy tôi chợt nhớ ra hôm nay là ngày giỗ ông nội chồng... Nhưng tôi quyết không bỏ cuộc, tôi phải tiếp tục cuộc chiến.

 Tôi quyết định không nấu cơm tối, vì anh chỉ lo nhậu với bạn bè, không coi trọng bữa cơm gia đình, thì tội gì tôi phải nấu nướng! Khi anh về, biết tôi không chuẩn bị cơm tối cho gia đình, anh bực tức la lối: “Tại sao không nấu cơm?”. Tôi nhẹ nhàng trả lời: “Làm sao em biết tối nay anh có ăn cơm ở nhà mà nấu? Vậy hôm nay em mời anh và con ra ngoài quán nhậu, em sẽ uống với anh. Anh uống 10 ly em sẽ tiếp anh 10 ly, thế mới xứng “đôi lứa trùng phùng” chứ!". Anh mắng tôi là bị điên, nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng nói với anh: “Em muốn uống rượu với anh. Em muốn anh nhìn thấy em ngất ngư trong những cơn say. Anh không đưa em đi thì em uống ở nhà”. Tôi lôi chai rượu mới mua ra uống một mình, tôi nhắm mắt nín thở cầm chai rượu lên tu một hơi gần nửa chai. Ruột gan tôi xoắn trộn vào nhau, làm tôi đau đớn không thể tả nổi, nước mắt tôi ứa ra. Tôi líu lưỡi nói: "Anh không uống với em đi? Phải uống chứ?”. Chưa nói hết câu thì tôi đã nôn thốc nôn tháo và không còn biết gì nữa!

 Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy ba tôi đang đứng giữa đống đồ bể nát do anh đập phá trong cơn tức giận. Ba mắng tôi liên tục rồi nói - Đúng là "Tửu nhập tâm, như khuyển cuồng tại thị" . Rồi ba tôi bỏ ra về .

 Có tiếng điện thoại báo tin nhắn, mở ra đọc tôi thấy đoạn tin "Hôm nay anh ăn cơm ở nhà". Lòng tôi bỗng trở nên chộn rộn lạ thường. Sau nửa tháng tập uống rượu la đà, lúc khóc lóc, lúc rên la… tôi đã thấy mình kiệt sức và muốn bỏ cuộc, tôi nghĩ mình đã quyết định sai lầm.

 Tôi vội ra chợ mua những thúc ăn anh thường thích để chiêu đãi anh. Khi tôi đi chợ vừavề, anh cũng về đến nhà. Tôi lên tiếng: "Hải sản tươi nầy vợ chồng mình nhậu anh nhỉ?" Tôi vừa nói vừa thăm dò ý anh. Mặt anh bỗng trở nên nghiêm trang khác lạ.  Hôm nay anh muốn nói chuyện với em. Em đừng uống rượu nữa. Anh chán cảnh phải dọn bãi chiến trường của em sau những cơn say rồi.  Tôi im lặng. Tôi biết anh hết kiên nhẫn với tôi rồi! Nhưng đó chưa phải là điều tôi chờ đợi nơi anh. Tôi thử anh lần nữa, lẳng lặng cầm chai rượu lên tu. Ngay lập tức, anh giật lấy chai rượu và ném ra ngoài sân bể nát. Anh nói: “Anh cũng không uống rượu nữa. anh hứa”. Tôi hỏi tại sao? Anh nói có 2 lý do: Thứ nhất - chán cảnh dọn mùi xú uế khi em say. Thứ 2 - nhờ ba giải nghĩa câu "Tửu nhập tâm, như khuyển cuồng tại thị". Anh tự thấy xấu hổ với ông đặc trách phát triển GĐPTTTCG quá, nên anh bỏ rượu.  Tôi hỏi ông đặc trách phát triển GĐPTTTCG nói gì mà anh xấu hổ?

 Anh kể: “Lâu lắm rồi, từ khi thành lập GĐPTTTCG xứ đoàn được vài tháng. Nhân dịp anh Thịnh (là đoàn viên GĐPTTTCG xứ đoàn) mời ăn tân gia, có ông đặc trách phát triển GĐPTTTCG cùng tham dự. Khi cùng nhau nâng ly rượu chúc mừng gia chủ, ông chỉ bưng ly nước lọc lên chúc mừng. Trong lúc tửu nhập tâm, anh tìm đủ mọi cách mời ông nhúm môi một chút, nhưng ông vẫn chối từ. Anh nói: "Nam vô tửu, như kỳ vô phong", ông vẫn tự nhiên không trả lời. Anh nói tiếp chắc ông là hệ thứ 3, ông cũng cười không phản ứng. Anh nghĩ ông nầy có vẻ đạo đức giả, và cố ý nói khích để anh ta phải uống cho bằng được. Cả bàn ai cũng cố ép ông uống, nhưng ông cũng không nhúm môi. Khi ấy anh nói "Dân tộc thiểu số thường hay nói: đàn ông không uống rượu thì đưa khố cho mấy bà mặc, nên mặc sarông của mấy bà thích hợp hơn". Ông cũng cười, rồi ông lấy bút và giấy ra viết điều gì đó? và ông đứng dậy bắt tay chào tạm biệt cả bàn, cáo lui ra về vì công việc. Khi bắt tay anh, ông nói chúc anh vui vẻ và gởi anh mấy chữ để về nhà đọc, để hiểu "Tại sao tôi không uống rượu?". 

 Khi ông đi rồi, anh mở ra đọc cho mọi người cùng nghe dòng chữ ông viết: Uống rượu rất tốt, nhưng phải biết dừng đúng lúc, đừng để hệ lụy sau những cuộc vui. Đàn ông không uống rượu, như cờ không có gió, như anh không uống rượu là không có mùa Xuân, tôi có câu nầy tặng  anh - Tửu nhập tâm như khuyển cuồng tại thị. Cả bàn không ai hiểu câu ấy.... Nhưng hôm qua em say, ba ghé qua thấy nhà cửa ngổn ngang, ba nói lên câu mà từ lâu anh không biết hỏi ai. Anh nhờ ba giải nghĩa câu nói ấy. Ba ôn tồn giải thích:"Khi rượu nhập vào tâm, như con chó điên ở chợ". Vì thế, hôm nay anh hứa sẽ bỏ rượu, và anh đã gỡ hai câu ấy xuống đốt.

 Tôi thở phào nhẹ nhõm và sung sướng biết dường nào. Nước mắt tôi từ từ chảy ra vì chờ đợi anh nói câu bỏ rượu suốt thời gian quá dài. Có thể tôi đã điên khi biến mình thành kẻ nát rượu trước mắt chồng, nhưng nếu tôi không điên làm sao tôi có thể thuyết phục chồng quay về với gia đình, dùng cơm với gia đình, để gia đình có những giây phút quây quần bên nhau ấm áp hạnh phúc.

 Anh bộc bạch: “Hôm nay anh thành tâm xin lỗi tất cả mọi người”. Anh cũng cho biết, khi hiểu được câu nói trên, các bạn anh cũng đã bắt đầu bỏ rượu rồi.

 Anh đã tham gia sinh hoạt đoàn thể GĐPTTTCG. Khi sinh hoạt, ông đặc trách phát triển GĐPTTTCG tiếp tục động viên các đoàn viên, mỗi lần đi Tôn vương hay đọc kinh luân phiên các gia đình, nên giảm hay bỏ uống rượu. Ông nêu hai lý do: Thứ nhất - có những gia đình họ rất muốn Tôn vương hay đọc kinh, nhưng họ rất ngại không dám mời vì eo hẹp tài chánh. Thứ hai - gặp những người ác ý, họ sẽ nói đi đọc kinh không phải vì yêu mến Chúa, nhưng vì yêu rượu! Sẽ gây hệ lụy sau khi đọc kinh, và làm ảnh hưởng đến đoàn thể.

 Xin cảm ơn đoàn thể GĐPTTTCG, đã hướng dẫn chúng tôi những bài học đích thực làm người Kitô hữu. Ước mong những đoàn viên còn trong cơn men, hãy lấy chuyện gia đình tôi làm bài học mà tránh xa, để có tâm hồn thanh thản ĐÓN CHÚA VÀO NHÀ.

 Lạy Thánh Tâm Chúa Giêsu.
Chúa đã yêu thương chúng con và cứu chuộc chúng con, nhưng Chúa không cứu chuộc được nếu chúng con không muốn. Xin Thánh Tâm Chúa uốn nắn lòng chúng con đừng cứng cỏi theo dục vọng của riêng mình, mà xa lánh con đường dẫn đến vinh phúc trường sinh. Amen

 (Viết theo lời kể của đoàn viên GĐPTTTCG giáo tỉnh Huế)

Jos. Hồ Ngọc Hương
Nguồn: báo Lửa Mến tháng 4-2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét