Tùy bút
Đợi cho trà
tan đều trong ấm. Ông cụ chầm chậm rót ra chiếc cốc duy nhất trên bàn đá. Rồi
cũng chầm chậm như thế, ông nâng cốc nhắp từng hớp một, đôi mắt sâu thẳm của
ông, nhìn bâng quơ vào khung trời còn sâu thẳm vô cùng so với mắt ông.
Gió chiều cuối
đông từng cơn se se lạnh, thổi rung rung chòm râu lốm đốm . Nghe như nương theo
gió chiều nay, những nổi buồn cố hữu thân quen, đang ùn ùn rũ nhau về làm buôn buốt lòng ông. Đã hơn hai mươi năm rồi,
vẫn mỗi chiều lúc mặt trời sắp lặn, ông ngồi
đây một mình nhấm nháp từng cốc trà, từng cốc ... vẫn cùng những nỗi buồn vô hình vô cớ, không
tên không tuổi ấy đối ẩm tâm tình !
Ông buồn
gì nhỉ ? Chính ông cũng không rõ. Nhưng giả như không có những nổi buồn nầy, e
rằng ông sẽ buồn hơn biết bao nhiêu ! Sẽ tự trách mình biết chừng nào !
Bàng quan,
Lẽ ra ông không còn gì phải buồn. Bảy
mươi năm lăn lộn giữa cuộc đời, trãi qua biết bao thăng trầm vinh nhục, trong
những giai đoạn lịch sử khóc liệt và đau buồn nhất của đất nước và xã hôi. Có
thể nói là không còn gì mà ông chưa từng
trải qua. Nhưng tất cả đã qua rồi ! Bây giờ quanh ông đã là một gia đình đông
đúc, sum vầy. Vợ hiền, con thảo, đàn cháu ngoan hiền xinh xắn và đáng yêu. Nhà cửa
tuy không phải lầu son gác tía , nhưng cũng đã đủ ngăn nắng che mưa. Cái ăn, cái mặc, dù không phải sơn hào hải vị, lụa
là gấm vóc gì, nhưng cũng đã đủ no đủ ấm. So với những những nhà danh giá thì
ông chẳng là ai. Nhưng chung quanh ông còn biết bao nhiêu người, bao nhiêu gia
đình đang trong cảnh màn trời chiếu đất, đói cơm thiếu áo , buồn đau hiện tại,
mờ mịt tương lai !
Có phải
vì thế nên ông buồn ? Với ông, một kẻ bất tài bất tướng, Trời thương ban cho được
như bây giờ, thật tạ ơn không xiết còn
buồn than nỗi gì ! Nhưng sao ông vẫn buồn ? Và chiều nay, buổi chiều cuối năm,
ông đang cảm thấy buồn hơn bao giờ hết ! Tại sao ? Vì sao nhỉ ?
Ông cụ kéo
ghế ngồi lại sát bàn hơn, chầm chậm đưa tay nâng chiếc cốc mồ côi lên. Chưa uống
vội... Bổng dưng ông chợt nhận dạng ra dáng dấp và tên tuổi của những nỗi buồn đã
đeo đẳng trong lòng ông bấy lâu nay : “
CÔ ĐƠN ” !!!
Cô đơn ! Vâng suốt hơn hai mươi năm nay, thì ra mỗi chiều không phải ông đã “ độc ẩm ”
, mà đã “ đối ẩm” với những bạn vô hình“ cô đơn ” bên chiếc bàn đá vô cảm nầy,
vô cảm như nhiều người thân thiết ông đang gặp gỡ mọi ngày đây đó hôm nay !
Với tuổi đời
ông, bạn bè không còn lại là bao ! Chiến chinh , bom đạn, nghèo đói, bệnh tật,
hận thù giết chóc...dai dẵng trường kỳ non cả thế kỷ dài, hỏi mấy ai mà tồn tại
! Đau đớn thay, là những đứa hiếm hoi còn giữ được mạng sống, thì lại chết linh hồn ! Ông buồn khôn tả. Những
bạn bè thân thiết ngày nào đã cùng nhau bạt rừng, lấp biển, đội đá vá trời, tâm
đầu ý hợp, nguyện cùng nhau làm người cho đáng mặt người... Bây giờ dăm ba đứa
đã khác xưa rồi ! Và nụ cười của ông càng ngày càng méo lệch đi bởi những khoe
khoang về cái khác xưa mà bạn bè còn lại của ông đang tự hào một cách vô liêm sỉ
!
Cô đơn ! ông đang cảm nhận sâu sắc nổi đau buồn
của cô đơn ! E là ông đã già thật rồi. Thế giới hôm nay đã là thế giới mới, là
thời đại của công nghệ cao, kĩ thuật số, của “ free sex”... không còn chỗ đứng
cho những người như ông ? Những “cụ-Tú-Lãm-ngày-nay” đã bị con cháu coi thường cùng với những giá
trị đạo đức, những nề nếp luân thường đạo lý mà các cụ cố ôm ấp , cố duy trì
cho con cháu...
Ông cụ với
tay nhấc chiếc ấm đất lên. Trà trong ấm không còn giọt nào. Trời cũng đã vào
đêm từ lâu. Ông chậm rãi đặt lại chiếc ấm xuống bàn cùng với tiếng thở dài thân
quen mênh mang buồn .Chẳng nhẽ rồi ông sẽ như thế nầy ra đi, sẽ lặng lẽ mang
theo nỗi cô đơn bất tận nầy sang thế giới bên kia mà đối ẩm ?!
Ngày mai !
Tương lai của đất nước nầy, của thế giới nầy, của đàn con trẻ yêu thương ! Nếu cứ thế nầy, sẽ đi về đâu ???
“ – Mình
thực đã già rồi ! đã tay yếu chân mềm không còn làm nổi được gì ! Lạy Chúa, giờ con chỉ còn biết cầu xin, phó
thác và tin tưởng ở Chúa thôi.” Ông vừa lẩm bẩm vừa cầm chiếc ấm đất và chiếc cốc
“độc ẩm” đi vào nhà với dáng dấp chầm chậm cố hữu từ thuở nào ./.
Nguyễn
Đăng Phán
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét