Sống ở trên
đời này, chúng ta chắc cũng có đôi lần nghĩ về mình. Nếu có nghĩ về mình thì
nghĩ đến cha mẹ cũng chẳng bao xa. Mà nghĩ đến cha mẹ ắt chúng ta không thể
quên được công ơn sinh thành và dưỡng dục của các ngài.
Cha mẹ nuôi
nấng chúng ta trưởng thành, đó là một hy sinh to lớn mà người cha người mẹ đã
dành cho con. Người con phải giữ mãi bổn phận làm tròn chữ hiếu, để đáp đền
công lao của các bậc sinh thành, nuôi dạy ta thành người.
Công ơn cha
mẹ như biển rộng, như trời cao không có gì sánh được. Có người con nào mà không
hiếu kính cha mẹ mình, cũng như có cha mẹ nào mà không thương yêu con cái mình.
Thiếu vắng cha mẹ thì người con bơ vơ không nơi nương tựa, còn thiếu vắng người
con thì cha mẹ trống trải buồn sầu. Đối với cha mẹ thì việc nuôi con khôn lớn
là một hy sinh rất trọng đại. Thế còn bổn phận của người làm con thì sao? – Hãy
vâng lời cha mẹ mình, hãy giúp đỡ khi các ngài còn khỏe mạnh, hãy an ủi nâng đỡ
khi các ngài đã về già. Lòng hiếu thảo của người con sẽ là nguồn trợ lực dồi
dào cho cha mẹ. Sự ân cần giúp đỡ của người con sẽ là niềm vui của cha mẹ khi
tuổi đã xế bóng. Hãy đối xử với cha mẹ mình sao cho xứng đáng là một người con
hiếu thảo, trung tín.
Để kết thúc,
xin ghi lại nơi đây bài ca dao mà người dân Bình Trị Thiên dùng để ca ngợi công ơn
to lớn của các bậc sinh thành, đồng thời muốn nhắn nhủ với những người làm con:
Ngó lên trời,
trời cao lồng lộng.
Ngó xuống đất,
đất rộng mênh mông.
Biết răng chừ cá gáy hóa rồng,
Đền ơn
thầy mẹ ẳm bồng ngày xưa.
Hoàn Vũ (Ca
đoàn Thánh Linh)
1992
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét