Tùy bút
Tâm sự một
người cha.
Ông đứng đó,
một mình trước cửa nhà, nhìn đám rước đang rộn rã lên xe hoa. Vợ ông ngoảnh lại
nhìn ông. Chỉ mỗi mình bà nhìn lại. Trong cuộc đời âu cũng chỉ có mình bà đã
nhìn lại, đã lưu tâm đến ông. Bà có đang hiểu thấu tâm trạng ông lúc nầy??
Hôm nay, bé
Thủy Tiên gái út của ông lên xe hoa. Và ngay cả chính nó, đứa con gái thương yêu
nhất của ông, nhưng đã vô tình, đã không hề nhìn lại ông, hay ít ra nó cũng phải
nhìn lại một lần nơi bao tháng năm nó đã sống trong tình yêu vô ngần của ba nó!
Xe khởi động;
xe lăn bánh, mang theo những chuỗi cười, những tiếng nói huyên thuyên thỏa thuê
của một ngày hoa đăng áo quần lộng lẫy, tiền của xa hoa… để lại đây, trong lòng
ông, một cái gì đó lao xao quá! Cái mùi vị nầy không còn là lần đầu tiên ông cảm
nhận: nó đã len lỏi đến trong hồn ông ba lần trước đây rồi.
Thằng Tuấn,
đứa con đầu – niềm hy vọng của những ngày đầu hai vợ chồng còn son trẻ; Dạ Lý,
đứa gái nhì kháu khỉnh nhất; và Hải, cậu sinh viên trường luật đã một thời từng
là niềm kiêu hãnh của ông… Tất cả đã xa
rời, đã bước vào cuộc sống riêng tư. Từng đứa, từng đứa đã khuấy lên trong lòng
ông cái mùi vị không tên mà nhức buốt nầy!
Ôi! Không đứa
nào đã “nhìn” lại ông một lần khả dĩ cho lòng người cha nóng ấm; khả dĩ đem lại
ít nhiều an ủi, phấn khích cho tuổi già đang khó nhọc chiến đấu với bao ưu sầu,
mỏi mệt trong chặng cuối cuộc đường còn lại!
May mắn một
chút là đứa nào cũng còn một chút khắng khít với mẹ. Vợ ông như thế cũng tạm được
đền bù chút nào để an ủi tuổi già cô quạnh. Phần còn lại Chúa sẽ trả cho bà
sau.
Còn phần
ông? Hẳn Thiên Chúa công bằng sẽ bù đắp trọn đủ thôi – ông cảm nhận một cách
mãnh liệt điều đó. Nhưng ông chưa bao giờ, cũng sẽ không bao giờ đòi hỏi gì từ
bất cứ phía nào: phía Cha trên trời hay phía các con cái mình. Ông cũng suy
nghĩ, phấn đấu để không phân bì ganh tị với vợ ông, bởi chính bà cũng đâu đã được
đền bù đủ từ phía các con cái mà bà đã cưu mang, sinh đẻ, nuôi dạy với bao nhiêu
tâm huyết, khổ nhục, gian lao và cay đắng!...
Vai trò –
vâng, vai trò, rốt hết ông đã nghĩ tới điều đó. Vai trò của một người cha khác
với vai trò của một người mẹ mặc dù cùng thiên chức và trách nhiệm. Và vai trò
của người cha không thuận lợi lắm so với vai trò của một người mẹ đối với bất cứ
ai đảm nhận.
Một người mẹ
sẽ ôm chầm đứa con vào lòng để âu yếm bất cứ lúc nào bà muốn mà không cần quan
tâm đến điều gì khác. Nhưng, người cha lắm lúc phải kìm nén lại từ ngay trong ý
muốn những cảm tình tương tự…
Ông vẫn còn
đứng đó cho tới khi vợ ông trở về. Có lẽ ông đã không biết rằng bà trở về một
mình, cho đến khi hơi thở của bà phả vào mặt ông, và tiếng nói sảng khoái của
bà sau cái thở dài:
- Thế là hết gánh nặng!
Ông chợt
nhìn vợ, thầm cảm nhận những vui sướng đang tràn ngập tâm hồn một người mẹ. Phải,
đó là một người mẹ! Nhưng còn một người cha???
Ông cầm tay
vợ, ân cần dẫn vào ngôi nhà đã trở nên hoang lạnh hơn xưa, vừa đi vừa chầm chậm
nói:
- Chưa hết em ạ. Mới bắt đầu thôi, bắt đầu những
gánh hặng hơn… Hãy cầu nguyện nhiều hơn!...
Nguyễn Đăng
Phán
Cầu Lớn 1992
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét