Ý cầu nguyện tháng

- Ý CẦU NGUYỆN THÁNG 10:

Cầu cho sứ vụ của người giáo dân trong Giáo Hội:
Xin cho các Kitô hữu giáo dân, cách riêng là phụ nữ, khi đã lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy, có thể tham gia nhiều hơn vào các cơ quan hữu trách của Giáo Hội.

Thứ Ba, 4 tháng 7, 2017

Cuộc trở về của nữ ca sĩ Emma Fradd


Sinh ra và lớn lên là một tín hữu Công Giáo, thế nhưng khi đến tuổi trung học Emma Fradd lại trở thành người vô thần bởi vì cô ấy không thể chứng minh Thiên Chúa hiện hữu. Điều này đã thay đổi sau khi cô nhận được một ân sủng đặc biệt từ Đức Mẹ.
....
Năm năm trước đây, tôi là một người vô thần. Tôi sinh ra và lớn lên như một người Công giáo, đến tuổi trung học, tôi bắt đầu hoài nghi về 'đức tin' của mình và làm bạn với những người không tin vào Thiên Chúa, tôi tự coi bản thân mình là một người vô thần.Tôi luôn tự hỏi : "Thiên Chúa có thật không?" Lý do chính khiến tôi trở thành một người vô thần là việc tôi không thể nhìn thấy Thiên Chúa;Tôi không thể nghe hay cảm nhận được Ngài, nên suy luận rằng Ngài không có thật. Nhận định này đã đưa tôi vào một lối sống không lành mạnh: ma túy, rượu chè, trộm cắp, các mối quan hệ không trong sạch và hầu hết chỉ là buồn khổ.

Tôi nhớ thời trung học tôi đã cởi mở đón nhận nhiều điều mới. Tôi có những người bạn đã gia nhập giáo phái Wicca và Phật giáo, tôi cũng đã thử các phương pháp cầu nguyện của họ nhưng không cảm nhận được gì. Có lẽ các bạn sẽ nói rằng một phần trong số những năm trung học của tôi, tôi đã là một người theo thuyết bất khả tri, không hoàn toàn xác tín về tôn giáo nào đó, nhưng vẫn có một ý niệm nào đó về Thiên Chúa. Khi vào lớp 10, tôi tham gia một ban nhạc vô thần và nói nhiều về sự hoài nghi của mình, đặc biệt là về Thiên Chúa của Công Giáo vì tôi học ở một trường Công Giáo.Tôi ngồi trong suốt thánh lễ hàng tuần, tôi không chịu quỳ gối hay đứng lên khi Rước lễ, thậm chí tôi đã lãnh nhận bí tích…

Matthew – anh trai tôi-đã cảm nghiệm được Chúa và có một sự chuyển đổi mạnh mẽ khi tham dự Ngày Giới trẻ Thế giới tại Rome vào năm 2000. Tôi nhớ anh ấy đã trở lại và rất vui vẻ. Từ một người anh chỉ biết đưa đón tôi, nay anh đã là người để có thể nói chuyện với tôi về bất cứ điều gì. Tháng 5 năm 2008, sau sinh nhật lần thứ 18 của tôi, anh mời tôi đến sống với anh và vợ anh – chị Cameron - tại Ireland trong 3 tháng, tôi nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị ấy. 

Tôi lấy visa, điều này mang lại cho tôi một công việc thú vị, dành nhiều thời gian hơn với Liam- cháu trai vô cùng dễ thương của tôi. Matt và Cameron là những người Công giáo sốt sắng, họ cầu nguyện hàng đêm, tham dự Thánh lễ thường xuyên nếu có thể, và mời tôi cùng tham dự. Dĩ nhiên, tôi luôn luôn từ chối: 

"Không, Matt, em không tin, anh cứ đi đi, em sẽ ở nhà." 


Một đêm, chúng tôi đã trò chuyện về sự tồn tại của Thiên Chúa, tôi vẫn giữ quan điểm của mình "Matt, Làm thế nào để em biết có một Thiên Chúa, làm thế nào để em tin rằng những gì anh đang nói là sự thật? "

Tôi nhớ anh ấy đã nói," Emma, em sẽ không bao giờ biết chắc chắn Thiên Chúa là có thật hay không, trừ khi em cầu nguyện với Ngài và mở lòng ra với Ngài.” 
Điều này thật khó nghe, nhiều lần anh mời tôi cùng cầu nguyện, tôi đã từ chối và rời khỏi nhà mỗi lần như vậy.

Matt và Cameron là thừa tác viên trẻ của một giáo xứ ở County Donegal, vào mùa hè, họ lên kế hoạch cho chuyến hành hương đến thị trấn Medugorje, Bosnia, nơi Đức Trinh Nữ Maria hiện ra và mang nhiều thông điệp đến mọi người. Các thông điệp này vẫn chưa được chấp thuận bởi Giáo Hội, tuy nhiên, tôi nhận thấy nơi đây có một sự bình yên và Mẹ Maria đã đến với cuộc đời tôi ở đây. Một linh mục địa phương đề nghị trả tiền cho chuyến bay của tôi, tôi miễn cưỡng chấp nhận.

Vài ngày sau, một người tuyệt vời tên là Tony Foy gọi đến nhà. Tôi trả lời điện thoại và anh ta hỏi tôi cảm thấy thế nào về chuyến đi Medugorje sắp tới.Tôi nói một cách vô ơn với anh ta rằng tôi không trông chờ điều đó, và anh nói, "Hãy cởi mở ra, em sẽ không bao giờ biết được những gì có thể xảy đến đâu." Câu nói thoáng qua của anh ấy thật sự tác động đến tôi. Tôi nhớ tôi đã bước vào phòng ngủ của anh chị tôi vào đêm hôm trước chỉ đơn giản là để khóc, tôi cũng không biết tại sao, có lẽ vì tôi không vui. Tôi nói với họ rằng tôi đã sẵn sàng đến với Medugorje, sẽ cầu nguyện và tham dự thánh lễ cùng với họ. Tuyệt vời.

Sau vài ngày đến Medugorje, tôi đã làm những điều tưởng chừng như không thể: tôi đã lần chuỗi Mân Côi, tham dự thánh lễ và thậm chí đã đi xưng tội vào một buổi tối, mặc dù tôi không thú nhận nhiều những tội lỗi cho bằng việc nói với các linh mục về các hoài nghi của tôi về đức tin Công giáo.
"Nếu Thiên Chúa là có thật, và tôi không tin vào Người, vậy làm sao mà Người có thể chấp nhận lời cầu nguyện 'Lạy Cha chúng con ở trên trời’ của tôi, khi tôi thậm chí không tin vào những lời mình nói? "

Vị Linh mục bảo rằng, "Cầu nguyện không chỉ là con đang nói chuyện với Thiên Chúa, mà còn là để Thiên Chúa nói với con."

Rõ ràng, đây là trở ngại của tôi, tại sao tôi không thể nghe thấy Thiên Chúa ? Tại sao tôi không thể nhìn thấy Người ? Tôi đón nhận lời khuyên này, cố gắng áp dụng nó vào việc cầu nguyện của mình. Tôi quyết định sẽ cầu nguyện với Đức Mẹ và từ ngày đó tôi cầu nguyện mỗi ngày rằng: "Mẹ Maria, nếu thật sự có Thiên Chúa, xin Mẹ hãy chứng minh điều đó."

Anh trai dẫn tôi đến ít nhất là một nữa trong số các cửa hàng Công Giáo trên đường phố Medugorje, đề nghị mua cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn. Tôi nói: “Matt, em chỉ thích một trong những tràng chuỗi Mân Côi đeo tay mười hạt”, và anh đã mua cho tôi. Anh còn mua cho tôi một quyển Thánh Kinh, nói rằng vị Linh mục đài thọ tôi đi Mễ Du, đã đã trả tiền cho quyển Thánh Kinh đó. Vài năm sau tôi mới biết là chính Matt đã mua nó.

Tôi tiếp tục cầu nguyện với chuỗi Mân Côi khoảng một tuần lễ, trước khi bắt đầu chuyến hành trình thứ hai của chúng tôi đến Canada. Sở dĩ Matt, Cameron, Liam và tôi được tham gia chuyến đi này vì anh tôi làm việc cho NET(National Evangelization TeamsHội Truyền Giáo Quốc Gia) của Canada tại thời điểm đó. Mỗi năm NET đào tạo hơn 60 tình nguyện viên, họ bỏ ra 10 tháng đi đến các trường học và các giáo xứ khác nhau để rao truyền Lời Chúa, đồng thời cũng giúp phát triển các hội đoàn trong giáo xứ, tiếp cận với các cộng đồng người Pháp và rao giảng Tin Mừng qua âm nhạc. Matt là thành viên trong số những người hỗ trợ cho việc đào tạo, vì vậy chúng tôi cắm trại bên ngoài Ottawa nơi các "Netters"(người tham gia tình nguyện) được đào tạo trước khi bắt đầu nhiệm vụ của họ. Tôi lẽo đẽo theo sau như một người giữ trẻ. Chúng tôi đến vào buổi tối, và tôi đã tham dự một buổi cầu nguyện. Có một ban nhạc dẫn dắt 60 tình nguyện viên cầu nguyện để ngợi khen và thờ phượng Chúa, nó không giống như bất cứ thứ gì mà tôi đã từng chứng kiến trước đây. Họ cầu nguyện rất say mê, hầu hết đều giơ cao tay hướng về trời, rất nhiều người trong số họ ca ngợi Chúa một cách rất nhập tâm, hát rất to, tôi cho rằng những gì họ làm hoàn toàn vô lý! Sau khoảng mười phút, tôi không c̣òn cảm thấy khó chịu, ngược lại còn nhận thấy rằng tất cả họ đều trông rất hạnh phúc, mỗi người đều cảm nhận được niềm vui đích thực của mình, và tôi bắt đầu khóc. Tôi đi vào một nhà nguyện nhỏ và ngồi trước Mình Thánh Chúa. 

Tôi nhớ mình đã cầu nguyện thế này: "Lạy Chúa, con không muốn mình cô đơn nữa, con không muốn tìm Ngài trong những nơi sai lầm nữa, con muốn những gì như những người ở đây đang có, nếu những gì họ có là Ngài, vậy con nguyện xin Chúa tỏ lộ chính mình cho con biết và ban cho con ơn giúp con tin Ngài".

Ngày hôm sau, Joe – một trong những nhân viên đào tạo- đã có một cuộc nói chuyện xoay quanh chủ đề tình yêu của Thiên Chúa, Đấng đã làm người và chịu chết vì chúng ta. Những điều này tôi đã được nghe từ trước, nhưng lần này, tôi được đánh động nhiều. Có một phần trong bài nói chuyện mà Joe đã nói, "Thiên Chúa đã chịu chết để cứu chuộc bạn, làm sao bạn có thể tưởng tượng được điều đó. Và lúc đó, Đức Mẹ đã đáp lời cầu nguyện của tôi. Tôi không nghe thấy tiếng nói của Thiên Chúa, cũng như không nhìn thấy Người, nhưng trong giây phút đó, tôi nhớ mình hiểu ra rằng Thiên Chúa rất rất rất lớn và tôi đã cố gắng để “nhét” Người vào trong đầu tôi, nhưng Người là vô hạn, không tài nào tôi hiểu hết về Người. Tôi đã khóc và khóc, tôi chạy đến anh tôi và kể cho anh hay về tin tốt lành này, Thiên Chúa đã tặng ban cho tôi ơn đức tin và lần đầu tiên trong đời, tôi tin tưởng và không nghi ngờ rằng Thiên Chúa có thật, Ngài yêu thương tôi và tất cả mọi người, Người muốn có mối tương quan với tôi ở đời này và cả đời sau.

Suốt tuần lễ ở NET, tôi đã tham dự Chầu Thánh Thể, lãnh Bí tích hòa giải sau 5 năm và rước lễ. Tôi học biết rất nhiều về đức tin của mình và lắng nghe nhiều người chia sẻ về những kinh nghiệm đức tin tuyệt vời của họ! Khi rời Canada để quay trở lại Úc, tôi thấy rằng mình muốn quay trở lại vào năm sau và tình nguyện dành một năm trong cuộc đời để tham gia vào các hoạt động của NET. Và tôi đã làm việc đó trong 2 năm! Năm tình nguyện đầu tiên của tôi là năm 2009-2010, tôi tham gia Parish Infuse Team, phục vụ một năm ở Wetaskiwin, Alberta. Năm tình nguyện thứ hai là năm 2010 – 2011, tôi tham gia Massive Worship Team, chúng tôi đi đến các nước rao giảng Tin Mừng bằng âm nhạc, khuyến khích các bạn trẻ, tham gia các công việc của giáo xứ, phối hợp với các ban nhạc và ca đoàn, dạy họ cách sử dụng âm nhạc đương đại có hiệu quả trong giáo xứ. Đối với tôi NET là một kinh nghiệm tuyệt vời: Tôi yêu Chúa nhiều hơn, đời sống cầu nguyện hàng ngày được triển nở và học cách biết yêu thương những thành viên trong nhóm. Trong năm tôi ở Massive Worship Team, tôi đã hòa hợp hai niềm đam mê của mình với nhau: âm nhạc và Chúa Giêsu. Tháng 8 năm 2011, tôi chuyển đến Ottawa và gia nhập vào đội ngũ nhân viên của NET. Tháng 02 năm 2012, tôi phát hành CD (không vô thần) đầu tiên của tôi.

Tôi đặt tiêu đề của CD là Search Party, dựa trên cuộc trò chuyện với Carla, một người bạn của tôi từ Australia, sau khi tôi khoe với cô ấy về việc hoán cải của mình, cô ấy nói: "Emma, tựa như Thiên Chúa sẽ cử một phái đoàn tìm kiếm (Search Party) để tìm lại những đứa con bị thất lạc của Người." Tôi đam mê viết nhạc, tôi rất biết ơn Thiên Chúa đã ban cho tôi niềm đam mê này, và tôi hy vọng mọi người có thể nhận được điều gì đó khi nghe chúng.Vì thế, tôi đã thu âm album thứ hai của mình mang tên “How the other half live” và mùa hè năm nay, tôi sẽ bắt đầu nhóm nhạc với Joanna, một người bạn từ Anh, chúng tôi sẽ thu âm và thực hiện các buổi biểu diễn xuyên lục địa.

Hiệu đính: Rachel Waugh
Chuyển ngữ: Ngô Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét