Ý cầu nguyện tháng

- Ý CẦU NGUYỆN THÁNG 10:

Cầu cho sứ vụ của người giáo dân trong Giáo Hội:
Xin cho các Kitô hữu giáo dân, cách riêng là phụ nữ, khi đã lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy, có thể tham gia nhiều hơn vào các cơ quan hữu trách của Giáo Hội.

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

Mẹ Angelica: Người Phụ Nữ Phi Thường


Mẹ Angelica: Người Phụ Nữ Phi Thường
Sáng lập viên đài truyền hình EWTN Lời Vĩnh Hằng

Ngày 20 tháng 4 năm 2013, Mẹ Angelica mừng sinh nhật thứ 90. Mẹ sinh ngày 20 tháng 4 năm 1923 tại Canton, bang Ohio, là con của bà Mae Gianfrancesco Rizzo and ông John Rizzo. Mẹ ra đời với tên gọi Rita Antoinette Rizzo. Mẹ sinh ra trong sự thất bại đắng cay, vì Mẹ là người con của một cuộc hôn nhân đổ vỡ và không hạnh phúc.

Cha mẹ của Mẹ không phải là người sùng đạo. Khi Mẹ lên 7 tuổi, mẹ của Mẹ bị chồng hành hạ và đã đệ đơn ly dị. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, mẹ của Mẹ bơ vơ và mất trí đã không thể nào đối chọi với tình huống đau buồn và bi thảm. Bà và người con gái nhỏ lâm vào cảnh nghèo khó tột độ. Còn gì đau đớn cho bằng một bé gái trong thời thơ ấu nhận ra rằng, mình là hoa trái của một cuộc hôn nhân lẽ ra không nên có. Sự hiện hữu của cô bé chẳng có công bằng chút nào, vì chúng ta biết một cách cách thâm sâu rằng sự ấp ủ hôn nhân phải là sự biểu lộ của tình yêu chứ không phải là một sự chia ly. Cuộc đời của Mẹ được Chúa ban cho ơn đánh bại sự thất bại. Giống như thánh Phanxicô Assisi, Mẹ tuyên bố rằng chính Thiên Chúa là cha của Mẹ. Sống trong nghèo khó, nên Mẹ vừa đi học, vừa phải làm tại tiệm giặt ủi quần áo với người mẹ.

Mặc dù học trường Công Giáo, nhưng Mẹ không được sự chăm sóc yêu thương mà Mẹ cần, vì nhiều các Soeur không hiểu những khó khăn của một đứa trẻ trong một cuộc ly dị. Cuộc sống của Mẹ đã bị lu mờ.

Một ngày kia, khi thoát khỏi một tai nạn tử thần trong đường tơ kẽ tóc cách nhiệm mầu, Mẹ hiểu rằng Thiên Chúa yêu thương Mẹ, và ban cho mẹ một cuộc sống trên đời có lý do của nó. Vào năm 1934, bé Rita (tức Mẹ Angelica) 11 tuổi chạy ào lên xe bus đến trường, mà không thấy chiếc xe hơi đang chạy tới. Khi cô bé thấy thì quá trễ, cô chết đứng người. Thế nhưng “hai bàn tay” đã nhắc cô lên và đặt cô ở giữa hai chiếc xe. Người tài xế xe bus về sau này nói rằng, ông chưa bao giờ thấy một người có thể nhảy cao như thế.



Phép lạ thứ hai xảy ra vào năm 1942 khi còn là thiếu nữ, Mẹ mắc chứng sa bao tử nhiều năm khiến Mẹ bị rung tay, cánh tay trái bị tê, và bao tử bị co thắt làm cho rất khó ăn, ngủ. Thế nhưng sau khi viếng thăm nhà huyền bí Rhoda Wise (người nói được xem thấy Chúa Giêsu và thánh Têrêsa Hài Đồng nhiều lần), Mẹ đã cảm nghiệm một phép lạ chữa lành.

Sự chữa lành làm cho Mẹ cảm thấy được Chúa yêu thương Mẹ cách riêng, và Mẹ bắt đầu đáp trả lại bằng cách yêu mến Chúa. Mẹ quyết định trở thành một nữ tu, mặc dù Mẹ phải vượt qua sự chống đối của người mẹ, vì bà sống cậy dựa vào Mẹ.

Dòng thánh Clara khó nghèo ở bang Ohio đã nhận Mẹ, mặc dù Mẹ chẳng có gì để dâng hiến cho Chúa: học vấn thì không giỏi giang hay tiền bạc thì không có. Với cá tính ngạo mạn và sức khoẻ yếu kém do các bệnh tật làm cho mẹ không thể tiếp tục là một nữ tu. Thế nhưng, sự chữa lành bệnh đau đầu gối qua một đêm đã thuyết phục nhà dòng rằng, Mẹ có thể tiếp tục là một nữ tu. Mẹ Angelica đã khấn trọn đời vào ngày 2 tháng 1 năm 1953.

Mẹ được trao cho những trách nhiệm của người đầy tớ. Một lần kia trong khi đang lau chùi, dọn dẹp một phòng khách, chân của mẹ vướng vào sợi giây điện của máy hút bụi. Mẹ ngã bật ra phía sau, và kết quả chẩn bệnh sơ khởi thì thật ảm đạm: đó là có thể Mẹ sẽ bị tàn phế suốt đời. Thế nhưng Chúa có chương trình của Ngài, và mặc dù mẹ phải mang niềng sắt ở chân và chống nạng để đi lại, Mẹ đã đánh bại sự thất bại một lần nữa. Mẹ đã sống một đời sống bình thường của một nữ tu.

Điều này kéo dài một thời gian. Sau đó, Mẹ cảm thấy có ơn gọi đi lập dòng thánh Clara hèn mọn ở Deep South, tiểu bang Alabama, nơi mà tỉ lệ người Công giáo sống ở đây rất thấp. Mẹ phải thuyết phục bề trên, người đã nêu ra những khó khăn dễ hiểu. Một trong những khó khăn ấy là vấn đề tài chánh. Thế nhưng từ chối bị đánh bại, Mẹ Angelica – ngoài việc làm cho xuôi buồm thuận gió – đã có sáng kiến nhiều cách giản dị để kiếm đủ số tiền cần có cho dự án táo bạo này. Và lần nữa, Mẹ đã thắng! Trên thực tế, mẹ đã đạt được một sự chiến thắng đến phải ngạc nhiên, đó là người mẹ của Mẹ đã nhập dòng và tham gia tu hội nhỏ bé này.

Không có gì vào thời điểm này tỏ ra cho thấy rằng tại Irondale, ngoại ô thành phố Birmingham, sẽ trở nên chiếc nôi của một đài truyền hình Công Giáo lớn nhất thế giới EWTN. Nhận thấy tầm quan trọng tuyệt đối của truyền thông trong việc rao giảng Tin Mừng, Mẹ đã ấp ủ một dự định khác: là xây dựng một đài truyền hình. Khi nghe điều ấy, bất cứ một ai dù có mất trí cũng phải đặt câu hỏi về sự điên rồ của người nữ tu này. Các nữ tu trong dòng sống qua ngày bằng tay làm hàm nhai. Hộp tiền luôn trống rỗng thì làm sao có thể thực hiện giấc mơ ấy. Thế nhưng tại sao lại lo sợ khi một người yêu mến, tin tưởng vào Đấng Tạo Hóa, Đấng toàn năng và đầy yêu thương. Quả thật, không phải thánh Phaolô đã nói thế này sao: “Tôi có thể làm tất cả mọi sự trong Người, Đấng củng số sức mạnh tôi”. Một đàng thì đọc những lời này, đàng khác thì cần sống với lời ấy. Những lời này không phải là những lời hứa xuông chẳng có hiệu quả. Mẹ đã đặt Chúa vào thử thách: Những món nợ lớn không làm mẹ lo sợ. Tất cả những gì Mẹ và các nữ tu cần làm là gia tăng gấp đôi niềm tin tưởng của họ vào Thiên Chúa, làm những việc hy sinh và cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện…
  
Mọi bước đi, Mẹ đều gặp phải những chông gai, sự khổ tâm của Mẹ là những người giúp Mẹ là giới tu sĩ: Mẹ là ai mà can đảm giao phó dự án cho họ? Mẹ không có đủ trình độ học vấn cần thiết để làm. Mẹ đã đẩy tu viện của mẹ vào trong một kế hoạch điên rồ có khuynh hướng kết thúc trong thất bại ê chề.

Tất cả những luận cứ rất có lý lại bỏ qua một yếu tố tối quan trọng: Thiên Chúa thường giao phó những sứ vụ yêu dấu cho những người được coi là yếu kém, nhằm lôi kéo tất cả sự tin tưởng của họ vào Ngài. Quả thật, Mẹ Angelica thuộc phái yếu, nhưng sức mạnh về sau này chính là sự nhìn nhận sự yếu đuối của nó, và đặt tất cả sự tin tưởng vào Chúa, vì với Ngài “mọi sự đều có thể được”. Quả thật, Thiên Chúa tôn vinh kẻ yếu hèn, và đặt người nữ Maria là Nữ Vương Các Thiên Thần, Người mà theo thánh Bênađô, ma quỷ còn khiếp sợ hơn cả Thiên Chúa nữa. Vì bị đánh bại bởi phái yếu thì thật là nhục nhã. Về mặt siêu nhiên mà nói thì phái yếu (sự sống được trao phó cho họ) là một đặc ân của Thiên Chúa.

Mẹ Angelica còn thuật lại câu chuyện chữa lành khác của mình như sau. Sau buổi xuất hiện trên đài vào ngày 28 tháng giêng, Mẹ trở lại văn phòng thì thấy một người đàn bà đang cầu nguyện. Người đàn bà này đã đến thăm tu viện Mẹ Angelica thành lập tại Birmingham, bang Alabama và nói với mẹ Angelica rằng Đức Mẹ đã bảo bà ta đi như vậy.

Người đàn bà lạ mặt xin cùng lần chuỗi Mân Côi với mẹ Angelica. Vì bà ta không nói được tiếng Anh nên mẹ Angelica đề nghị lần chuỗi bằng tiếng La-tinh. Đến chục thứ tư thì người đàn bà đổi sang tiếng Ý.

Đang giữa chục thứ tư thì người đàn bà nói trông thấy Đức Mẹ và Chúa Giêsu, và xin cầu nguyện cho mẹ Angelica. Sau đó, mẹ Angelica thử đi tới cửa một cách thật khó khăn, nhưng khi đi trở lại thì mẹ cảm thấy nóng bừng ở mắt cá chân. Mẹ chợt nhận ra rằng mình vừa có thể đi được một chút. Vậy là mẹ đi tới đi lui thêm nữa.

Mẹ thuật lại: "Khi tôi đi tới đi lui thì tôi nhận ra chân và mắt cá của tôi bắt đầu ăn khớp lại, từ từ, nhè nhẹ, và tôi đứng thẳng lên được".

Người đàn bà tiếp tục cầu nguyện thêm nữa. Thế là mẹ Angelica đã được khỏi một cách lạ lùng. Mọi khi mẹ vẫn phải dùng cạp sắt ở lưng và chân mới đứng được. Bây giờ thì đã bỏ hết cạp sắt ra rồi.

Mẹ Angelica cũng nói rằng từ ngày đó mẹ không bị chứng xuyễn hành nữa, vì cả hai tháng trước, không một bữa cơm nào mà không bị cơn xuyễn hành.

Mẹ Angelica đã bị một tai nạn làm bị thương xương sống khiến lưng và chân bị liệt hẳn đi. Mặc dù giải phẫu thành công, nhưng mẹ vẫn phải mang cạp ở chân trái từ 40 năm nay. Mẹ đã phải đi nạng và cạp thêm ở chân phải và lưng khoảng 5 năm nay. Mẹ nói: "Tôi đã không xin được chữa khỏi, nhưng Chúa vẫn chữa. Ngài làm như vậy vì thương tôi. Tôi thật biết ơn Ngài. Tôi không biết đã được chữa khỏi như thế nào. Tôi đang là một người què, phải đi nạng. Mà bây giờ tôi có thể đi được. Thật lạ lùng."

Mẹ Angelica đã nói rằng mình được chữa khỏi do lần chuỗi Mân Côi:"Tràng chuỗi Mân Côi là một khí giới mãnh liệt mà người ta thường quên bẵng đi. Tràng chuỗi Mân Côi có sức mạnh chữa bệnh. Tràng chuỗi Mân Côi mang lại sức mạnh nội tâm, mạnh mẽ lắm.

Nền tảng của đài truyền hình EWTN với Mẹ Angelica là đường thánh giá. Mẹ không quảng cáo sự đau khổ của Mẹ. Diện mạo của Mẹ là một người vui tươi và tin tưởng. Thế nhưng Mẹ biết rằng máu, đã và đang là cái giá đòi hỏi bởi Thiên Chúa cho sự tử đạo.

Tiến trình của cuộc sống vẫn giống như thế: những thất bại, thất vọng, đau khổ, khó khăn luôn đến từ mọi phía. Kết quả sau cùng luôn là, một lần nữa đánh bại những thất bại. Cái sau cùng ấy là qua một cơn đột quỵ (stroke) đã cướp đi sức mạnh của lời nói mà Mẹ đã sử dụng nhiều năm qua, đến với hàng triệu và hàng triệu linh hồn đói khát tâm linh, đã cướp đi sự hiểu biết căn bản về đức tin của họ. Giờ đây, Chúa chọn đưa mẹ vào trong thinh lặng. Thế nhưng, với ơn Chúa, Mẹ lại một lần nữa đánh bại sự thất bại tàn nhẫn này: đó là vui vẻ đón nhận sự thinh lặng bắt buộc như một chiến thắng hầu bảo đảm cho sự sống còn của việc làm vĩ đại của Mẹ.

Đài truyền hình EWTN, một cơ quan truyền thông tôn giáo lớn nhất trên thế giới được thành lập ngày 15 tháng 8 năm 1981. Chương trình được phát hình 24 tiếng cho khoảng 148 triệu gia đình đón xem trên 144 quốc gia qua khoảng 4800 hệ thống cable giây cáp và đường viễn thông satellite. Câu chuyện về Mẹ Angelica, người phụ nữ phi thường và là sáng lập viên đài EWTN là một chứng từ sống động về lòng thương xót của Chúa. Là một phụ nữ yếu đuối bệnh tật, Mẹ đã khao khát dâng mình cho Chúa và đặt niềm tin tưởng vào Chúa.

Cát Minh
Nguồn: http://www.thanhlinh.net/node/46397

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét