Em ơi, khi nghèo khó đã buồn,
Rồi khi giàu có cũng buồn là sao?
Thiếu: buồn. Dư: vẫn ước ao
Lòng luôn ham muốn trổi cao hơn người.
Sáng buồn; trưa, tối cũng buồn!
Nhìn đâu vẫn thấy nhiều người hơn ta.
Đua đòi mỏi mệt đường xa,
Buồn đeo đẳng mãi như là bóng ma!
Đứng: buồn. Đi: cũng không qua,
Trong hồn chẳng thấy bình an bao giờ.
***
Anh ơi, dễ hiểu thôi mà:
Buồn vui không ở đâu xa ngoài đời.
Ở trong sâu thẳm lòng người,
Đáy lòng là cõi luôn mời mọc ta
Lắng nghe những tiếng thiết tha
Hãy yêu những cái đang là của ta.
Đơn sơ nhưng chính ngọc ngà,
Không trau chuốt lại miệt mài đợi mong.
Anh ơi, anh biết hay không:
Buồn vui là bởi đục trong trong lòng.
Lòng người như thể lòng sông,
Bùn nhơ lắng xuống thì dòng trong veo.
***
Biết rồi em, hiểu rồi em.
Cảm ơn em đã vén rèm u âm.
Thì ra gì cũng tại tâm,
Buồn là tại bởi sai lầm chính ta.
Trời ban một cõi bao la
Lòng là để mến, để ca tụng Ngài,
Để yêu, để quý muôn loài,
Lòng luôn phản ảnh bề ngoài của ta.
Đơn sơ “bụng để ngoài da”,
Thật thà trong trắng mới là bình an.
***
Anh bây giờ hết thở than,
Dù cho vất vả gian nan không buồn.
Quanh anh đời vẫn đẹp luôn,
Đẹp ngay những cái anh ruồng rẫy xưa.
Trời dù trở nắng trở mưa,
Trong anh luôn vẫn một mùa yêu thương!
Nguyễn Đăng Phán
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét