Anh và chị cãi vả, bất
đồng ý kiến hằng ngàn lần, cuối cùng đi đến quyết định phải chia tay.
Bắt đầu chuyện ly dị,
chia của chia con, anh chị lại tiếp tục gây gỗ. Chị nghĩ anh lỗi, nên phải chịu
thiệt một chút về tài sản, chị là đàn bà phải chắt bóp hơn để sau này còn chút
tiền lo cho con. Đàn ông vài bữa có vợ khác, tội gì để mụ đàn bà ấy hưởng! Anh
nghĩ chị lúc nào cũng tham lam, nhiều chuyện, đúng ra anh có thể nhường nhưng
vì không thể tiếp tục để chị ngồi trên đầu, nên ra sức nói lý. Trong phòng
riêng anh chị to tiếng, thậm chí anh đập bàn, chị bứt tóc tru tréo. Chia con
thì tạm xong, anh lãnh đứa con gái lớn, chị muốn đứa con gái nhỏ vì nó bé cần
mẹ hơn, chỉ có danh sách chia tài sản hai người làm mãi mà không xong, không ai
thấy có sự công bằng.
Ngoài phòng khách, hai
đứa nhỏ buồn bã nói chuyện, chúng đã quá quen với cảnh cha mẹ cãi lộn, rồi cũng
chia đồ đạc với nhau. Con chị nói với con em:
-
Cái game này em thích lắm, em lấy về ở với mẹ đi.
Đứa em nhỏ nhẹ:
- Không,
em có nhiều sách rồi, chị lại cho em giữ con chó Lu, chị chơi game cho vui.
- A, cái
này dễ thương ghê, chị thích lắm, chị cho em nè.
- Cám ơn
chị, cái này em cho chị nhé!
Nhìn hai đứa trẻ
nhường nhịn yêu thương nhau, chúng cũng phải chia cái chúng có, nhưng chúng
biết nghĩ tới nhau, không nhỏ nhen ti tiện, không to tiếng giành giật, anh chị
bỗng xấu hổ cúi mặt.
Trịnh Tây Ninh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét