“Giờ đây, chúng ta bắt đầu tham dự Thánh Lễ.”
Tôi đã từng ưa thích được nghe những từ ngữ ấy suốt mấy năm qua, vậy mà giờ đây, chúng dường như gợi lên những giọt nước mắt xót xa tôi phải nén giữ trong lòng. Khi vị linh mục xướng lên những ý nguyện trong Thánh Lễ, tôi chăm chú lắng nghe, cố gắng kiềm chế cảm xúc và thầm dâng lời nguyện cho từng ý lễ.
Lúc vị linh mục xướng lên ý lễ cuối cùng và tôi cũng kết thúc lời nguyện cho ý lễ đó, điều tôi vẫn luôn cố gắng trong tuyệt vọng để cản ngăn lại diễn ra. Tôi không sao chặn nó lại được. Trái tim tôi cứng đờ. Tôi như thực sự kinh nghiệm lòng mình đang hóa đá. Buốt giá và chai lì.
Gần sáu tháng trước, tôi sinh hạ đứa thứ hai, một bé gái kháu khỉnh, bụ bẫm, hoàn hảo, đủ tháng, nhưng đã chết.
Hẳn là vì những lý do tôi không sao hiểu nổi, Thiên Chúa đã cất đi đứa con gái đáng yêu của chúng tôi trước cả khi tôi được nhìn thấy nó. Đời tôi đã vĩnh viễn đổi thay. Niềm tin vốn là cốt lõi cuộc đời tôi cũng đã thay đổi. Tôi chưa từng đặt vấn đề về Đức tin của mình, cũng chưa bao giờ nghi ngờ niềm tin của tôi vào Chúa. Tuy nhiên, mối tương quan của tôi và Ngài đã rạn nứt. Dù biết Ngài ở đó, tôi chẳng thể nào cảm nhận Ngài hiện diện. Tôi không còn kết hợp được với Ngài như trước nữa. Dẫu rõ ràng tôi vẫn hiểu Ngài ở đó, Ngài không rời xa, tôi dường như vẫn không thể tái hợp với Ngài. Cứ mỗi lần gắng trở về cùng Ngài, lại một lần tôi hoàn toàn thất bại.
Vì thế lòng tôi đã hoá đá khi vị linh mục xướng lên ý nguyện cho một người mới nhập xứ được mẹ tròn con vuông lúc lâm bồn. Một bé gái đáng yêu ngày mai sẽ ra đời, và người mẹ ấy sẽ được nhìn thấy “hoa trái của đời mình.”
Nắm tay đứa con trai mới lên hai, tôi ý thức sâu sắc sự vắng mặt của bé gái sáu tháng tuổi mà lẽ ra tôi phải được ẵm trên tay và tôi đã nhớ lại cách sống động “hoa trái của đời tôi” khi hình dung chiếc áo quan màu trắng nhỏ xíu đặt trong chính nơi nhà thờ này sáu tháng trước. Dường như những lời tôi cầu xin cho bé được an toàn khi chào đời đã không được Thiên Chúa đoái nghe. Chính điều này đã làm tôi hầu như không thể cầu nguyện được nữa.
Trước đây, tôi có thể cầu nguyện cách tự nhiên suốt cả ngày, đơn giản chỉ là hướng lòng lên trời và đặt mình trong bàn tay yêu thương của Thiên Chúa; nhưng giờ đây, việc cầu nguyện lại trở thành cuộc chiến khốc liệt trong tâm hồn, chẳng khác nào ném vài ý tưởng hỗn loạn lên trần nhà và trước khi rơi xuống sàn, ngay dưới chân tôi, chúng để lại trong tôi nỗi cô đơn ngập tràn.
Tâm trạng rối bời, tôi lắng nghe bài giảng cách nửa vời trong khi vẫn tiếp tục suy nghĩ về đức tin của mình. Với trái tim đã hóa đá, tôi nhanh chóng quyết định đây sẽ là lần cuối cùng tôi tham dự Thánh Lễ. Càng suy nghĩ, tôi càng thấy hài lòng với điều mình vừa quyết. Bình an chính là điều tôi đang tìm kiếm trong khoảng khắc rối bời này. Cho dẫu biết rằng quyết định của tôi có thể không bao giờ đem đến cho tôi thứ bình an tôi đang tìm kiếm, nhưng nó cho tôi một sự kiểm soát, và sự kiểm soát ấy có thể thực sự làm tôi thỏa mãn. Kiểm soát đúng là thứ tôi cảm thấy cần cho mình lúc ấy.
Quỳ trong vô thức lúc dâng Mình Máu Thánh Chúa, tâm trí tôi vẫn hoàn toàn sao nhãng. Một âm thanh lớn bỗng vang lên làm tôi thức tỉnh. Tiếng chuông reo.
Một thầy chủng sinh tốt lành đã từng chia sẻ với tôi, tiếng chuông reo trong Thánh Lễ nói với chúng ta rằng “Chúa Giêsu đang ở đây! Chúa Giêsu đang ở đây!” Khi tiếng chuông vang lên, lời tuyên xưng quen thuộc ấy đã kéo tôi về Thánh Lễ.
Thánh Lễ cuối cùng của tôi!
Cũng nhanh như lúc bị hóa đá, trái tim tôi lại trở nên mềm mại như xưa. Chúa Giêsu đã ở đó! Sự hiện diện toàn vẹn và sống động với cả Mình, Máu, Linh Hồn và Thần Tính của Ngài đã làm tan chảy trái tim hóa đá của một người mẹ khổ đau.
Chẳng cần phải nói đây không phải là Thánh Lễ cuối cùng của tôi nữa!
Tác giả: Melissa Flen
Chuyển ngữ : Đaminh Phan Quỳnh, SJ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét