Ý cầu nguyện tháng

- Ý CẦU NGUYỆN THÁNG 10:

Cầu cho sứ vụ của người giáo dân trong Giáo Hội:
Xin cho các Kitô hữu giáo dân, cách riêng là phụ nữ, khi đã lãnh nhận bí tích Thánh Tẩy, có thể tham gia nhiều hơn vào các cơ quan hữu trách của Giáo Hội.

Thứ Hai, 19 tháng 6, 2017

“Ngón trỏ bàn tay phải”. Hồi ký của cha Luigi Ginami, truyền giáo ở Kenya


Cửa lên máy bay cho chuyến bay từ Roma đến Amsterdam sắp sửa đóng. Tôi cầm hộ chiếu trong tay, và tìm vé máy bay trong chiếc balô… Tôi tìm thấy nó. Thật ra tôi có 3 thẻ lên máy bay. Bay từ Roma đến Mombasa với giá chỉ 525 euro, nên tôi phải bay 18 giờ, với 3 chuyến bay. Từ Roma đến Amsterdan, rồi tối nay, từ Amsterdam đến Nairobi và ngày mai, từ Nairobi đến Mombasa.

Tôi cố nhớ xem mình đã cầm tất cả đồ đạc của mình chưa. Tôi an tâm vì tôi đã có tất cả. Tôi có thể lên máy bay. Trước mặt tôi chỉ có ít người, vì tất cả hầu như đã lên máy bay. Tôi từ từ đi tới và một cô chiêu đãi viên đón tôi với nụ cười mỉm chi. Cô ta còn trẻ, chắc chưa đến 30 tuổi. Rất xinh đẹp, trang điểm cẩn thận. Nhưng tôi không bị ấn tượng bởi sắc đẹp hay lối trang điểm của cô, mà điều đánh động tôi chính là ngón tay trỏ bàn tay phải của cô. Trước mặt tôi có hai người. Tôi quan sát cô chiêu đãi viên cầm lấy thẻ lên máy bay, rồi trả lại đuôi thẻ cho hành khách đi trước tôi. Chính lúc cô cầm lấy thẻ lên máy bay của hành khách, tôi nhìn ngón tay trỏ của cô. Có một chiếc nhẫn vàng. Tôi tò mò. Tôi là một linh mục… trí óc tôi nghĩ đến điều gì đó. Tôi dừng lại suy nghĩ vừa đến trong đầu và chú tâm vào cuộc sống hiện tại. Tôi không nhìn rõ lắm, nhưng mắt tôi sáng lên cách chính xác: đúng rồi, một chiếc nhẫn Mân côi 10 hạt. Tôi nhìn lần thứ hai và chắc chắn đúng vậy.

Cô chiêu đãi viên nhìn tôi mỉm cười, rồi nhìn vào hộ chiếu và thẻ lên máy bay của tôi… Một cách nhẹ nhàng, tôi thận trọng nắm bàn tay cô một vài giây ngắn ngủi. Trong khi nắm bàn tay được chăm sóc cẩn thận của cô, tôi nói với cô: “Cám ơn vì tấm gương đẹp tuyệt vời cô đã cho tôi thấy. Đừng bao giờ cảm thấy xấu hổ khi tỏ cho tất cả các hành khách thấy rằng cô đeo một nhẫn Mân côi ở ngón tay. Tôi chắc chắn là cô cũng lần chuỗi Mân côi.” Cô gái trẻ đỏ mặt, nhìn xuống bàn tay mình, rôi nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi nói với cô: “Tôi là một linh mục. Tôi đang đi đến một nước Hồi giáo và tôi cảm thấy vui khi thấy rằng cô không xấu hổ khi là một Kitô hữu. Tôi đi đến trại tập trung Dadaab ở biên giới Kenya và Somalia!” Cô nói với tôi: “Thưa cha, rất nguy hiểm…. Con biết nó là gì và thật là buồn. Ở đó có cả biển người đang đau khổ. Cha cẩn thận nhé.” …

Tôi trả lời cô: “Bởi vì thế, lòng cha vui mừng khi nhìn thấy chuỗi Mân côi trên ngón tay con. Tốt lắm! Đừng bao giờ sợ tỏ ra mình là Kitô hữu. Khi con cầm các vé máy bay, con làm chứng bằng ngón tay trỏ này, con đang dạy giáo lý. Rất nhiều người, phần lớn, không biết nó, nhưng một người là đủ, một linh mục nghèo khó như cha, để nói rằng, ngày hôm nay, với một dấu hiệu nhỏ của người Kitô hữu của con, con đã làm một điều lớn lao.”

Tôi rút ra từ ngón tay tôi chiếc nhẫn Mân côi bằng nhựa màu vàng, từ Iraq, mà tôi đã chọn như bạn đồng hành của tôi. Tôi nói với cô chiêu đãi viên: “Nhìn xem! Cái này cha lấy ở một trại tị nạn cách Mosul 45 cây số. Những người dân khốn khổ ở đó cũng không xấu hổ là Kitô hữu và vì lý do này họ đã mất tất cả. Họ bị nhóm Hồi giáo ISIS đe dọa và phải rời bỏ quê quán, di tản đi nơi khác. Con không cần phải bỏ tất cả, nhưng chỉ đơn giản là can đảm tiếp tục làm điều con làm ngày hôm nay. Con hứa với cha không?”

Cô gái dịu dàng nhìn tôi và nói: “Cha ơi, cám ơn điều cha đã nói với con! Con vui vì sự khen ngợi của cha. Con lần hạt Mân côi mỗi ngày và con hứa với cha là khi cha đang bay đến Amsterdam, thì con sẽ đang đọc kinh Mân Côi cầu nguyện cho cha.” Tôi nắm chặt tay cô chiêu đãi viên và lòng tôi cảm thấy có một sức mạnh to lớn và bình an. Tôi không cô đơn lẻ loi: rất nhiều người tốt lành cầu nguyện cho tôi…

Máy bay đang hạ cánh, tôi phải ngừng viết, tôi nghĩ đến cô chiêu đãi viên và kinh Mân Côi cô cầu nguyện cho tôi trong những giờ phút này… Chúng tôi đang rời máy bay… Một người đàn ông ở tuổi trung niên đặt tay của ông lên thành ghế trước mặt tôi, và … trên ngón tay đeo nhẫn của bàn tay phải … một nhẫn Mân côi. Tôi bắt kịp ông ta ở sân bay và lịch sự chào ông. Cả bà vợ của ông cũng có chiếc nhẫn Mân côi ở ngón tay.

Nếu bạn nhìn kỹ xung quanh mình, có nhiều đức tin hơn bạn tưởng. Hãy tìm kiếm đức tin, vì nó không bày tỏ ra, nó khiêm nhường và kín đáo, nhưng lại có hiệu quả tuyệt vời: đó là chứng ta. Hôm nay, khi đang trên đường bay đến Amsterdam, tôi đã học được tất cả điều này. Chỉ là một vài giờ hành trình…. (VoltiDiSperanza 7 Joe 13-16)

Hồng Thủy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét